Dù vậy, ngẫm đi ngẫm lại
Bảo cũng thấy câu chuyện
của ông Sáu có phần vô lý,
từ đó đến giờ anh chỉ nghe
nói ma hù người sợ đến
chết, chứ chưa từng nghe
nói ma giết người máu me
vung . Nếu là giết người
máu me vung thì phải là
người giết người, hay là
quái vật giết người thì
đúng hơn. Nghĩ thế nên
anh cũng hơi yên tâm
phần nào, Bảo định vào
trong lau rửa hết nước
tiểu trên mộ nhưng suy
nghĩ 1 hồi anh lại thôi, 1
phần vì sợ tiếp xúc với
ngôi mộ, 1 phần vì anh cho
rằng không nên đụng đến
mộ người chết lần nữa để
tránh phiền phức.
-Đồng hồ điểm 7 giờ tối,
điện thoại Bảo reo lên, chỉ
cần nghe nhạc chuông là
Bảo đã nhận ra là Linh,
người vợ sắp cưới đang
làm ở thương xá TAX, thì
ra đêm nay Linh được bạn
đổi ca nên rãnh rỗi không
biết làm gì, Linh dự định
lên phòng Net của Bảo để
chơi. Bảo vội vàng đồng ý
vì có Linh ở đây thì anh
càng đỡ cô quạnh, lại bớt
đi cảm giác sợ hơn (dù
biết vậy là nhục nhưng
đàn ông cũng là con
người, cũng có nổi
sợ:người sợ gián, người sợ
ma....nói chung không có
ai hoàn mỹ cả).đúng 8h15
Linh đã có mặt với 20 cuốn
bò bía mà Linh mua trên
đường , ăn uống no nê, cả
3 lao vào chơi game cho
đỡ buồn (và đỡ sợ đối với
Bảo), thằng Thịnh cứ vô tư
chiến VLTK mà không biết
rằng đêm nay có thể cả
phòng net phải gánh 1 tai
họa không biết từ đâu
giáng xuống đầu.12h30 Bảo
tắt máy chuẩn bị đi ngủ,
anh nhìn quanh thì thấy
đêm nay phòng net khá
vắng vẻ, chỉ có 3 đứa trong
xóm nằm ngủ treo auto,
Linh đã ngủ trên ghế tự
bao giờ, chỉ còn mỗi thằng
Thịnh vẫn trâu bò chiến
game. Thằng Thịnh ngồi
sát ngay tấm màn ngăn
cách giữa 2 gian nên Bảo
lấy hết can đảm đi đến từ
từ vén tấm màn lên để
xem bên trong có gì bất
ổn hay không. Cảnh vật
không có gì khác thường,
tấm bạt vẫn nằm im, lâu
lâu lại phất phơ khi có gió
từ nhà sau lùa vào.Bảo thở
phào chuẩn bị bỏ màn
xuống thì chợt anh khựng
lại, vì ở gian nhà sau, từ xa
xa, hình ảnh 1 con mực
đen đang gầm gừ nhìn vào
gian giữa, hai mắt nó
đúng đỏ ngầu y như trong
câu chuyện mà ông Hưng
kể, lạ một điều là nhìn
dáng vẻ anh thấy nó đang
sủa nhưng lại không nghe
bất cứ âm thanh gì, cứ
như là âm thanh đi từ nhà
sau, đến chốn âm u của
gian giữa là âm thanh bị
đè nén xuống không thể
phát ra gian ngoài
được .Lần đầu tiên bảo hiểu
cảm giác "chết trân" là
thế nào, đầu Bảo hiện ra
rất nhiều câu hỏi chưa thể
trả lời được: "Con từ đâu
xuất hiện? nhà sau không
hề nuôi , cũng không có
hàng rào để nó chui vào
mà chỉ có góc tường rất
cao.Tại sao nó sủa mà
không ra tiếng? tại sao nó
lại gầm gừ nhìn vào gian
giữa? tại sao mắt nó đỏ
ngầu y như con dại cắn
chết bà Minh Hải?"
-Biết bao nhiêu câu hỏi tại
sao cứ vờn trong đầu Bảo
như muốn trêu ngươi, Bảo
bỏ màn xuống quay lại
nhìn thằng Thịnh kêu lớn :
"Thịnh, lại đây cho xem
cái này, Thịnh"
-Thằng Thịnh bực dọc:
"Em đang tống kim, anh
chờ lát đi".
-Bảo gắt gỏng:
"Lại đây, không kim chỉ gì
hết, nhanh nào"
-Thịnh bất đắc dĩ phải
nghe lời Bảo, cả 2 thò đầu
qua lớp màn được vén lên
thì thấy nhà sau chẳng có
con nào cả, chỉ có tiếng
gió lùa vi vút đến rợn
người, Bảo dụi mắt 2,3 lần
vẫn không thấy gì, thằng
Thịnh bực dọc nói:
"Đâu, dại đâu, anh lôi nó
ra cho em xem?"
- Bảo thở dài không nói gì,
mặc cho thằng Thịnh vừa
trở về máy vừa làu bàu nói
gì không rõ. Hiện giờ đồng
minh của mình chỉ còn có
Linh, chứ trông cậy vào
thằng Thịnh này thì không
ổn rồi, Bảo tự nhủ. Bảo tiến
đến bên cạnh Linh lay nhẹ:
"Em, dậy đi em, giúp anh
một tay nào"
-Linh tỉnh dậy ngó quanh,
xem đồng hồ rồi nói nhỏ:
"Giờ này sao chưa ngủ vậy
anh?"
- Bảo biết không thể giấu
được nếu muốn được Linh
giúp nên thẳng thắn vô đề:
"Hình như cái nhà này
không được bình thường,
anh nghi là nơi này có
ma."
-Linh cười khúc khích:
"Anh cũng tin có ma à?"
-Bảo biết rõ Linh là 1 cô
gái có cá tính mạnh, lại
khá gan dạ, chính vì điểm
này mà Linh trông khác
những cô gái e lệ mà Bảo
từng gặp. Bảo nói nhỏ:
"Ban đầu anh không tin,
nhưng ở đây riết anh
không tin cũng phải tin,
em có hiểu không?"
-Linh hỏi:
"Vậy anh muốn em giúp
anh việc gì?"
-Bảo nói:
"Đi vào nhà trong với anh,
lúc nãy anh thấy có 1 con
ở trong đó, anh muốn vào
xem sao, chứ cứ ngờ vực
như vậy anh ngủ không
yên tâm".
-Linh cười:
"Được rồi, đi thì đi".
-Bảo vớ lấy khúc cây ma
trắc mà anh chôm được
khi đi trực dân phòng
ngày trước:
"Mang theo cái này chắc
ăn, lỡ gặp dại thì nguy".
-Cả 2 chậm rãi bước từng
bước một vào gian giữa
mà không để ý rằng thằng
Thịnh nãy giờ đang theo
dõi từng cử chỉ, lời nói của
2 anh chị. Nó dự định đi
tống kim xong sẽ cho 2
người 1 phen khiếp vía,
nhất là bà chị làm ra vẻ
"nữ hào kiệt" này.
-Bước vào gian sau, Bảo
thận trọng rọi đèn xung
quanh vách tường trong
khi Linh vẫn cứ cười khúc
khích mặc dù nàng cũng
cảm thấy nhiệt độ ở đây có
vẻ lạnh lẽo khác thường,
không giống như máy lạnh
trong phòng ngủ của mình
dù nhiệt độ chẳng cách
biệt là mấy.Loay hoay mãi
chẳng thấy gì, Bảo quyết
định thám hiểm luôn nhà
vệ sinh trước khi quay về,
khi bước đến cửa phòng vệ
sinh thì đột nhiên Linh
thét lớn: "Anh,anh....anh
coi kìa"
- Lần đầu tiên Bảo thấy
giọng Linh run run anh đã
cảm giác có điều bất lành
trước khi quay lại, nhưng
anh không ngờ nó xuất
hiện bất ngờ và bạo dạng
đến vậy, từ xa xa, trong
gian giữa, có 2 bóng người
áo trắng, một người bò
dưới đất tay như đang đào
bới xuống nền gạch, một
người đứng phía sau 10
ngón tay nhọn hoắc đang
giơ ra phía trước như
muốn níu kéo hay bắt một
ai đó. Cả 2 lặng người
quăng cả đèn pin bỏ chạy
vào trong toilet rồi đóng
cửa lại thật chặt, 2 người
nhìn nhau như muốn nói
nhưng không nói được lời
nào, phải mất một lúc lâu
trấn tỉnh, Bảo mới nắm tay
Linh và dục:
"Em, không lẽ mình trốn ở
đây hoài?hay là cùng
nhau chạy một mạch qua
bên kia đi, đứng ở đây
hoài 1 lát nó đến thì cũng
tiêu thôi".
>>tiep theo